CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG VỀ MỘT CẬU BÉ 9 TUỔI NGƯỜI NHẬT

Bài Học Về Tinh Thần Đoàn Kết, Tương Thân Tương Ái

Lúc 14 giờ 46 phút ngày 11-3-2011, một trận động đất mạnh 9.0 độ richter ở hướng đông bắc Tokyo, độ sâu 24,5km đã làm rung chuyển đất nước hoa anh đào, gây nên một cơn sóng thần cao tới 23m. Chỉ trong vòng 1 giờ, sóng thần đã ập vào bờ biển Nhật Bản, gây nên một thảm họa chưa từng thấy trong lịch sử của đất nước này. Trong khó khăn hoạn nạn, càng thấy rõ bản lĩnh và sự kiên cường của người Nhật. Câu chuyện về một cậu bé 9 tuổi dưới đây đã gây xúc động mạnh trên toàn thế giới.

Động đất và sóng thần gây nên một thảm họa nghiêm trọng chưa từng thấy trong lịch sử Nhật Bản

Chìa Khóa Vàng Cho Một Nước Nhật Giàu Có Như Hôm Nay

“Mấy ngày nay, tôi chứng kiến nhiều câu chuyện cảm động về tình người trong hoạn nạn. Nhưng có một chuyện khiến tôi cảm động nhất, làm cho một người lớn như tôi – cũng phải suy nghĩ về bài học làm người.

Hôm kia, tôi được phái tới một trường tiểu học phụ giúp phân phát thực phẩm cho người bị nạn. Trong hàng người rồng rắn xếp hàng chờ nhận thức ăn, tôi chú ý đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc áo thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà cậu bé lại là người đứng cuối cùng trong hàng.

Tôi sợ rằng khi đến phiên của cậu thì chắc chẳng còn thức ăn, nên mới lại hỏi thăm.

Cậu bé kể em đang học ở trường trong giờ thể dục thì động đất và sóng thần ập đến. Cha em làm việc gần đó đã chạy đến trường. Từ ban công lầu 3 của trường, cậu bé nhìn thấy chiếc xe và cha em bị nước cuốn trôi, “100% khả năng là chết rồi”. Hỏi mẹ đâu, cậu bé nói nhà em nằm ngay bờ biển, mẹ và em chắc cũng không chạy kịp.

Cậu quay người, lau vội dòng nước mắt khi nghe tôi hỏi đến người thân.

Nhìn em lạnh run lập cập, tôi cởi cái áo khoác cảnh sát của mình trùm lên người em. Vô tình, bao lương khô khẩu phần ăn tối của tôi bị rơi ra ngoài. Tôi nhặt lên đưa cho em và nói: “Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói”.

Cậu bé nhận túi lương khô của tôi, khom người cảm ơn. Tôi tưởng cậu bé sẽ phải ăn ngấu nghiến ngay lúc đó. Nhưng không phải, em ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng.

Tôi sửng sốt và ngạc nhiên vô cùng, mới hỏi “sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó”. Em trả lời: “Bởi vì còn có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ”.

Tôi nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác để khóc. Không ngờ một em nhỏ 9 tuổi, mới học lớp 3 đã có thể “dạy” một người có ăn có học, có bằng tiến sĩ như tôi một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh”. 

Trích thư của một người có tên Hà Minh Thành gửi TS Nguyễn Đình Đăng như một comment dưới bài viết “Nhật Bản – một đất nước thực sự vĩ đại” đăng trên blog của TS Nguyễn Đình Đăng.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *